Bất ngờ một giọt sương rơi
Khuya xa nhớ nét môi cười ngày thơ...
Gối đêm đếm chữ mà mơ
Gối tình chẻ sợi tóc tơ khóc người
Trăng lồng nhẫn cỏ mồ côi
Nguyệt tà nửa mảnh bồi hồi hợp tan!
Dùng dằng đi - ở mênh mang
Nghe trong dư ảnh bàng hoàng kiếp hoa
Cây đời mỏng mảnh ấy mà
Cũng là duyên phận cũng là đa mang!
Mai rồi cát bụi thênh thang
Gởi miên du lại trần gian tự tình!...
T.G