Nỗi nhớ
Đôi khi trăm sự phần yêu từ phía em
Làm ngổn ngang trái tim anh
Mỗi lúc ngộ về nỗi nhớ
Ngộ về ngọn gió mùa thổi đêm
Anh nhận ra tiếng côn trùng thảng thốt giật mình...
Nỗi nhớ khắc khảm thành áng mây mùa giông
Se sắt làn mưa đong đầy bãi biền đất cát
Anh mơ bàn tay em nồng ấm
Đâu đó hôm qua
Mà sao xa lắc cuối trời?
Em bây giờ có thể độ tinh khôi
Lộng lẫy đài các
Có thể tiếng cười vui rộn giấc mơ đêm
Xung quanh em trăm ngàn hoa thơm cỏ lạ
Lời tụng xưng mời mọc
Anh rất cố xua tan sự ngờ vực hóa đá
Một mình cầm trên tay nỗi buồn không lời!
Em bây giờ có thể chẳng rồi thôi
Những cực nhọc đời thường
Những trở trăn lo âu
Phiền muộn bất hạnh
Khi sự chia sẻ trong anh chỉ còn là giọt mưa vô thường
Mà em thì nụ cười trong kính sắc pha lê...
Nỗi nhớ như trùng khơi như gió thoảng đi về
Anh dang tay ghì siết mơ ước
Cho tình yêu đừng quạnh quẽ
Như tóc em xanh mắt môi thơm hương
Mọi dối gian ngờ vực đời thường
Bay về phía cỏ úa
Mọi bất hạnh riêng em không còn nữa
Để trong ta
Một cõi nhớ vĩnh hằng!...
N.H.T
Có một ngày
Một ngày về dọn cồn lau
Ngồi bên sóng để mà đau một mình
Hải hồ từng đã biệt sinh
Trái tim méo mó nhốt tình nhân gian
Phấn hương ai khóc muộn màng
Ai cười cợt giữa hợp tan nẻo đời?
Nhớ quên chỉ một phận người
Trăm năm được mấy cuộc vui mà buồn?
Quê còn nắng hửng trăng buông
Còn đôi con lạch phía nguồn cạn khô
Trải lòng riêng dễ cơ hồ
Đời sông hóa kiếp đời mồ côi yêu
Xanh phong kín vết tường xiêu
Rêu tình rã rượi trượt xiêu tháng ngày
Chừ ngồi phủi vốc rượu cay
Mài con gió rủ trời say... với mình!
N.H.T