Đêm nằm lại với rừng
Ngày say vừa đỉnh là chiều
Khép hai con mắt hiu hiu đêm về
Mưa rừng nối vạt lê thê
Thì thôi ở lại và tê tái buồn
Hồn chừng theo gió qua truông
Hàng cây cúi mặt cởi truồng nghe mưa
Ướt bao nhiêu nữa là vừa
Ướt bao nhiêu nữa dấu xưa gọi sầu
Bếp tàn bóng đổ về đâu
Vẽ lên nền vách những sâu kín hồn
Khuya rừng hút đỉnh chon von
Thú hoang lạc lối lá cồn cào rung...
Nằm nghe đêm lạnh qua rừng
Trở mình và chạm nỗi buồn lên rêu!
T.B-D.Đ
Về lại sông Gia
Vẫn cứ thèm về lại với sông Gia(*)
Vỗ nước đêm trăng nhìn sương giăng đỉnh núi
Về nhặt ốc thương sông gầy mà tội
Nghe con tôm búng rách buổi xa người
Trượt một đường rêu hụp mát tuổi thơ
Viên sỏi bảy màu lung linh mơ ước
Lòng thác đổ dội bao điều thao thức
Giữa lặng im minh triết của rừng
Có bóng ai về trên xác lá rưng rưng
Mùa lá rụng vai em gầy bóng lẻ
Ngày cõng nhớ gùi thương qua rất khẽ
Mà dư vang còn đọng phía sông gầy
Quýnh quáng trở về
Quýnh quáng mê say
Lội xuống dòng quen tìm đâu ngày cũ?
Rừng bỏng rát sông kiệt nguồn thác lũ
Phía thung xa vọng lại tiếng ru buồn
Tiếng chim chiều cột nhớ thả trôi sông!
T.B-D.Đ
-------------------
(*) Sông Gia thuộc xã Phước Trà (Hiệp Đức, Quảng Nam)