Là nơi tiếng thở dài ngày mẹ tôi qua sông gừng cay muối mặn
Nơi mẹ vớt tôi lên từ cơn lụt năm Thìn
Nơi cha tôi ngóng về suốt một thời trai trẻ
Đêm trăng lên hò hẹn bến sông gầy
Nơi tuổi thơ kỳ kèo chén cơm cá bống
Ông ngoại tôi lên rừng hú hợi những mùa săn
Có ánh mắt nai buồn ngày khốn lưới
Đọng riêng tôi những ám ảnh khôn cùng
Nơi bà ngoại tôi mặc áo dài thô ra đồng cấy lúa
Môi cắn chỉ trầu duyên mặn gái làng quê
Một đời thảo thơm gánh vác giang san nhà chồng qua dâu bể
Mang cau rượu cưới vợ cho chồng khi không có con trai
Tôi lớn lên sim chín đồi hoang, cau vàng rụng ngõ
Ông bà ngoại tôi cùng con cháu chín người đồng loạt bỏ tôi đi
Mẹ tôi trắng khăn tang giữa ì ầm bom đạn
Bồng bế ly hương không nói kịp câu gì
Nhiều khi thấy mẹ buồn
Nhiều khi tôi khóc
Những lúc quê người thảng thốt dấu yêu xưa
Không thể tắm hai lần trên dòng sông ấy nữa
Quê ngoại ơi, mây trắng cứ bay về
Mắt nai buồn đau dựng những cơn mê!...
T.B-D.Đ