|  Đăng nhập
Select the search type
 
  • Site
  • Web
Search

 

Tiêu đề: TRỞ VỀ...
Tác giả: Phạm Thị Ngọc Thanh

Tản văn



Trở về mái nhà xưa, nơi có con sông bồi đắp phù sa miệt mài năm tháng, nơi có những bờ tre, có ngôi nhà, bà mẹ già ngồi bậc cửa chờ con.

Trở về nơi nào mình đã lớn lên, những cánh chuồn chuồn dập dìu ngọn duối, cây găng nở những chùm hoa tím vội, mông mênh một thời bé bỏng hồn nhiên.

Ta trở về theo tiếng gọi con tim, lật những khát khao tìm về miền quê cũ, sau những bận rộn phố phường, sau những nỗi buồn muôn thuở, ta trở về tìm lại một bình yên.

Nơi có những nụ cười thân quen, in dấu những mến yêu một thuở, lòng dạt dào nỗi nhớ, sao sát kề mà vẫn thấy nhớ thương. Mái tóc mẹ bạc trắng thời gian, con đê đầu làng gồng mình trong mưa nắng, chỉ khu vườn trước sân vẫn hoa cà, hoa muống, ngọt ngào thơm quả khế chín đầu mùa.

Ta đã đi qua những buồn vui phố thị, ánh đèn vàng lấp lánh, chút ồn ào quán xá đông vui. Khi đêm về, một mình trong căn phòng nhỏ, giấc mơ vẫn đượm màu cổ tích, vẫn những lối mòn ngõ nhỏ, vẫn cánh buồm xa xa thấp thoáng, hoa xoan ngày ta đi rụng đến tơi bời...

Vẫn mùa thị vàng và rừng sim hoa tím, đôi mắt mẹ nhìn u uẩn lòng ta, một bài hát vọng lên từ nơi nào đó rất xa, nhớ những đàn em bé nhỏ chờ chiếc áo hoa ngày tết, nhớ mùi bánh chưng thơm bên bếp lửa hồng.

"Con biết bây giờ mẹ chờ tin con, khi thấy mai đào nở vàng bên nương, năm trước con hẹn đầu xuân sẽ về, nơi én bay đầy trước ngõ, mà tin con vẫn xa ngàn xa..."

Thời chiến tranh có những người mẹ chờ con mòn mỏi tháng năm, thời bình vẫn những người mẹ quê chờ con đi phương xa lo toan cuộc sống, có những ngày tết không kịp về. Nhưng mẹ biết không trong lòng chúng con đều nhớ mẹ, nhớ quê hương chùm khế ngọt trưa hè. Sau những lần vấp ngã, nơi cuối cùng có thể về là mái nhà xưa.

Nơi những xa hoa đô thành, bếp ga, bếp điện, lại thương về bếp củi bếp rơm, đôi mắt người nhòe trong màn khói, nụ cười ánh lên ký ức một thời. Những vất vả sớm hôm, mẹ nuôi con khôn lớn nên người, dù bất cứ phương trời nào con cũng nhớ, trở về nơi mình đã sinh ra.

Nơi ấy có mẹ, đôi vai gầy nặng gánh thời gian, nặng những tình thương yêu dài năm tháng. Trở về mái nhà xưa, ngắm hoa xuân nở, thắp một nén hương thơm cho những người con ngã xuống đất này.

Trở về mái nhà xưa nơi kỷ niệm đong đầy, những điều khắc sâu trong tim muôn thưở, ngày nào trái tim còn đập, ngày ấy còn hướng về những ký ức không quên.

P.T.N.T


Quay về
VĂN
THÔN NỮ DÂU TẰM
TRỞ VỀ...
DUYÊN DÁNG GIÊNG HAI
NGHỀ CẮT KHÓA
SÓNG CỦA BIỂN
THƠ
BÓNG MẸ BÊN TRỜI
MẸ VÀ XUÂN
QUÊ NGOẠI
VÀ HƠI THỞ MẶT TRỜI
KHAI TÂM
VẤN XUÂN
BỖNG NHIÊN HOA SƯA
BỒI HỒI THÁNG GIÊNG
NGƯỜI XA QUÊ CÓ NHỚ LÀNG?...
MƯA THÁNG GIÊNG
ĐỨNG + KẺ TRỘM CHỮ
CHIM HÓT XANH VƯỜN MẸ + CỎ XANH
SẺ NÂU BAY XA + BẦY THIÊN NGA BAY ĐI
TRÔI + NGHĨ VỤN
VĂN HỌC NƯỚC NGOÀI
NƠI KHÔNG THỂ QUAY ĐẦU LẠI
NGHIÊN CỨU - LÝ LUẬN - PHÊ BÌNH
NGƯỜI " VỠ NÚI MỞ ĐƯỜNG" CHO VĂN HỌC NỮ VIỆT NAM
SỰ TƯƠNG ĐỒNG CỦA BỐN BÀI THƠ KHÁNG CHIẾN
TRỊNH SƠN - NGƯỜI VIẾT TRẺ
ĐÒ LÈN, TRÁI CHÍN TỎA HƯƠNG