Ở cuối một nốt buồn vừa lặn
anh bất chợt run theo đôi vai em
cho đêm mưa đi chậm
ngày đã đuổi những ánh mắt nghi hoặc rất xa vào vùng kí ức
và vòng tay tìm lấy nhau...
sẽ không có một giấc mơ nào là quá xa
khi ánh mắt em tròn một niềm tin rất thực
ta đã thấm vào nhau như những giọt mưa đêm cuối hạ
bình yên thắp lên từ vai áo em sũng nước
con đường, và biển, trôi theo...
ta từng mải miết ngược dòng phận số chao nghiêng
tháng ngày ngấm vào dấu chân chim kéo dài đuôi mắt
lòng tưởng nguội dần giữa thế gian muôn vàn mê lộ
ngỡ ngàng một đêm mưa gắn đời nhau lại
và gió nghe môi ngọt chạm sâu mùa...
giữa cuộc hành trình còn lắm chông gai
sau mưa sẽ là bão giông rất nhiều em ạ
nào biết rủi may mấy nẻo nghiệp trần
nhưng hạnh phúc đã mang theo hình hài giọt mưa ngày tháng bảy
thì còn ngại chi với bàn tay nắm lấy giấc mơ mình...
anh sẽ chẳng có gì ngoài những câu thơ
ngoài những chuyến hành trình đến với bao mảnh đời chưa trọn vẹn
ngoài những cười khóc tự do rất đỗi con người
nhưng nếu em tin hạnh phúc bắt đầu từ những điều nhỏ nhất
hãy mỉm cười cùng anh, đi hết phận số này...
N.T.G