Thị hiện
Sau nghi thức hiến tế nỗi buồn
Đêm qua
Mơ thấy em đến đặt quả khắc nghiệt
dưới chân tôi
Nước mắt tôi chảy thành dòng
Trên ngọn trắc bá
Giữa cung cầm thiên thu
Dội vào vách đền miếu
Trong đêm mòn dâu bể
Lặng nghe tiếng thủy tinh nứt vỡ trong rặng liễu
Và mưa
chưa kịp vàng
Bước về
Từ những tiếng chuông khô
Những hơi thở nở hoa tịch mặc
Giữa hoài nghi rụng xuống
Tôi hóa rêu
Trong thị giác em
Mưa chỉ đủ ướt nỗi buồn
Bỏ lại trên đường
Những trái đắng hoang mang
T.T.Y
Rác thải
Trong căn nhà đuối lửa
Những vũng lầy
lặng lẽ biến thiên từng ngày trên đồ thị
Loài nhuyễn thể cảm nhận thế kỷ
Bằng những xúc giác hữu cơ
Vô cảm trước cuộc nổi dậy của rác thải
Vớt lên từ mùi khí quyển
Những cặn bã trong suốt
Những tế bào đã chết nhiều năm
Những động âm tắt thở trong phổi cá
Con đường mọc ra từ bóng tối
Sẽ bị chôn vùi trong huyệt tuyết
Giữa bềnh bồng tan vỡ
Ai kéo lên bờ con thuyền mất ngủ nhiều năm
Mưa cường toan chảy hết sinh lực trên mái nhà
Mạng nhện buồn trong xó bếp
Bầy chim lưu trú trong ánh sáng thối rữa
và chết
(là một công cụ làm hao mòn bầy đàn)
Tuổi thơ tôi lẫn trong gốc rạ
Rơi xuống luống cày
Hóa đá
em về đâu
Giữa bãi rác này!
T.T.Y