Ở nơi này
Như không có thời gian
Chỉ có dòng người nối dài năm tháng
Thời gian chảy trong tình người bất tận
Ngân suốt thời gian, khúc hát tên Người!
Đến nơi này
Như quên lãng không gian
Điểm hội tụ là lòng ta nhớ Bác
Mênh mang hương lá hương cây quanh lăng Người rạo rực
Mênh mang trời Thu
Mênh mang nắng Ba Đình!
Bỗng gặp Tân Trào dưới tán đa xanh
Gặp lồng ngực Tây Nguyên trong màu son đá ốp
Hoa ban trắng trong tấm lòng Tây Bắc
Nụ đào tươi sắc máu các anh hùng
Nước non mình ngàn dặm yêu thương
Về quần tụ quanh lăng Người
Túc trực!
Lăng đá đó
Hay tòa sen vĩnh cửu
Thơm ngát trời Thu xanh thắm Ba Đình
Những cột đá trước lăng, lưu dáng hình ngôi nhà gỗ năm căn
Cây đại trắng miên man dòng huyền thoại
Lần nhẹ bước
Lên từng thang cấp
Lòng tự hỏi lòng: “Đây phải lối lên Tiên?”
Thực hay mơ, bàn chân cứ bâng khuâng
Ngước trông lên gặp mênh mông vầng trán!
Mênh mông thế
Cứ nguyên lành suy tưởng
Người đang mơ: “Non nước đẹp gấp mười...”
Hay một tứ thơ vừa chợt đến
Người mãi chọn từ cho thơ vỗ cánh bay!
Ôi!
Những năm miền Nam đau nơi tim Bác
Từng cơn
Nay máu về tim mà chúng con vắng Bác
Cây vú sữa Người trồng, cháu con về hái quả
Vị ngọt thấm lòng con
Hương thơm để dâng Người!
Soi lên vầng trán của Người ta chợt nhận ra ta
Những tay búa
Tay bay
Tay liềm
Tay bút...
Lăng đá uy nghi trầm tư ôm mộng đẹp
Theo ước mơ của Người, đội ngũ sát liền vai
Chúng con đi trong mơ ước khôn nguôi
Trong kỳ diệu ngọt ngào
Giấc mơ vầng trán Bác!...
L.A.P