Chị bước qua lời nguyền hoang vu cỏ dại
Ngày nắng sạ lo toan cháy sém mùa màng
Lời hát ru phận đời trẻ thơ may rủi
Ô ô... a a... ma núi ma rừng
Những linh hồn thoi thóp hồi sinh
Trên ngón tay chị gầy cầm xuân thì trơn trật
Khi lời nguyền gác chân lên nấc thang nhà sàn ngủ gật
Chị lẻn băng rừng ẵm sợi khói sinh linh
Cất giấu duyên mình trong thung lũng lặng thinh
Dưỡng nuôi đứa con, giành về từ “dọ-tơm-amí” (*)
Giọt mồ hôi rơi từ đôi má rám tháng ngày của chị
Đã nảy chồi những số phận hài nhi
Dưới bóng rừng già những hủ tục vẫn sum suê
Ai khắc nỗi nghiệt oan lên ánh mắt chứa chan lời tượng gỗ
Tắt lịm tiếng oe oe giữa đại ngàn bao nấm mộ
Ô ô... a a... ma núi ma rừng
Chẳng có tia hi vọng nào quanh bếp lửa dửng dưng
Đã ám khói ngàn năm những lời nguyền kinh dị
Những đứa trẻ tái sinh từ “dọ - tơm - amí”
Trên tay chị tôi gầy đâu phải bởi Yàng đâu?...
N.C
------------------
(*) “Dọ - tơm - amí”: hủ tục chôn sống hay bỏ chết đứa trẻ sơ sinh ngoài rừng khi sản phụ qua đời.